2 thg 11, 2014

Thư gởi Người-rất-chướng

Tác Giả: Hồ Yên Dung

Anh tên Chương. Em nghĩ phải thêm "sắc" vào mới hợp. Thế là anh trở thành anh Chương-sắc, trở thành Người-rất-chướng của em!
*****************************************************



Anh thương yêu,
Mỗi năm cứ đến độ thu về, lúc những cơn mưa dầm dề, rả rích suốt ngày đêm ủ ê sướt mướt khắp quê hương miền trung của chúng mình, lòng em lại ấm áp bùng lên ngọn lửa hồng yêu thương mà anh đã thắp lên từ những ngày mưa của một mùa thu đã xa. Chẳng thể là tình cờ đâu anh nhỉ, rõ ràng đó chính là sự hữu ý đầy ưu ái của ông Tơ bà Nguyệt, đã để cho em gặp anh, mùa thu tựu trường năm ấy, năm em về trường làm cô giáo mới toanh, nơi anh dường đang dừng chân ở đó, chờ em, sau những tháng ngày rong ruổi tìm nhau...
Anh còn nhớ không, mới buổi đầu gặp nhau, em và anh đã bị một cô giáo xô vào nhau. Anh đỏ mặt bối rối, còn em thì ngây thơ chẳng hiểu sao cô ấy lại làm thế, bởi buổi ban đầu nhìn anh gầy guộc với những nếp nhăn nơi má, lại để ria mép, em cứ ngỡ anh là một thầy giáo ...già, chí ít cũng có vợ hai con rồi! Giờ nhớ lại, em lại mủm mỉm cười, một trò đùa của ông Tơ bà Nguyệt đây chứ gì!
Thế rồi mùa trôi... Anh đã lặng lẽ ngắm nhìn em làm cô giáo trẻ tung tăng... Anh và em cùng thỉnh thoảng lại bị những "chất xúc tác" hỏi thăm: "Hắn dễ thương, đẹp gái, mi không tán, để đứa khác hắn bợ cái rồi!", "Ê, tau nghe chọc chọc vậy đã có chi chưa bây?", "Nè, ai nói chi cũng đừng có nghe, chờ ảnh hỉ, ảnh giỏi lắm, chỉ tội là hiền quá!"... Những "chất xúc tác" đáng yêu ấy khiến em để ý anh nhiều hơn. Em thấy mặt anh đỏ rần, hai tai anh đỏ lựng, tay chân thừa thải, lúng ta lúng túng vừa tội nghiệp lại vừa buồn cười mỗi lần bị các "chất xúc tác" trêu ghẹo...
Mãi đến khi mùa thu trở lại, mang đến cho trần gian những đêm trăng mờ sương lành lạnh khiến cho người ao ước tựa vào nhau để tìm hơi ấm, những ngày mưa rả rích để tâm tư người thêm những mộng mơ...
Em đã có một đêm trăng như thế, ngồi sau xe anh, nghe anh nói về âm nhạc, nghe anh hát khe khẽ bản Giọt mưa thu của Đặng Thế Phong, nghe anh nói chuyện về những chòm sao, và còn nghe anh đọc câu ca dao minh họa không biết vô tình hay hữu ý:
"Sao Tua chín cái nằm kề
Yêu em từ thuở mẹ về với cha"
Em đã có cùng anh một đêm sinh hoạt chung với bạn bè, nghe anh thổi ác-mô-ni-ca, bản Giọt mưa trên lá của Phạm Duy, để rồi lòng em về cứ ướt lướt thướt những giọt mưa, mùa ấy...
Điều em chờ đợi đã xảy ra vào một đêm mưa mùa thu. Anh đưa em về sau khi ngồi cà phê cùng bạn bè, tán gẫu nhân dịp ngày của phụ nữ Việt Nam 20 tháng 10. Đêm mưa mịt mùng, trời tối đen đã đồng lõa với anh...và với cả em nữa chứ, đã để anh nắm lấy tay em và thốt lên: "Tay em lạnh lắm!". Anh hầu như chẳng nói được điều gì rành mạch, anh lúng túng nào là tình bạn, tình yêu, nào là anh sợ... Em chẳng hiểu gì cả, cho đến khi anh nắm tay em, em mới thật sự cảm nhận được lời tỏ tình chân thật của anh. Mà buồn cười ghê anh nhỉ, lúc anh nắm tay em đó, tay em chạm vào nút bấm còi xe, làm còi xe đột nhiên vang lên inh ỏi trong đêm, ở cái xóm vắng của em, vào ngay đúng cái phút giây trọng đại ấy! Đương nhiên, hai đứa mình được một phen hoảng hồn, chứ còn phải nói!
Những mùa sau, em đã hạnh phúc biết bao vì có anh. Anh vững chãi, ấm áp, hiền lành, thông minh. Thế nhưng, cũng có những khi anh thật bướng bỉnh, ngốc nghếch, và vô tư quá đến mức vô tình khiến em phải giận hờn, buồn bã, nước mắt tuôn rơi. Anh tên Chương. Em nghĩ phải thêm "sắc" vào mới hợp. Thế là anh trở thành anh Chương-sắc, trở thành Người-rất-chướng của em!
Mười ba năm trôi qua rồi anh nhỉ, từ ngày em mặc áo gấm đỏ thẹn thùng ngồi bên anh trong chiếc xe hoa về quê hương thanh bình bên kia sông Bà Rén. Mười ba năm với biết bao ngọt bùi lẫn cay đắng, cùng nhau sẻ chia khó khăn, cùng nhau xây dựng tổ ấm, mình dành cho nhau bao yêu thương, có cả những nỗi giận hờn. Có những lúc yêu thương ngút ngàn, nhưng cũng có lúc nếu không kìm giữ được tưởng chừng mọi thứ sẽ vỡ tan...
Chúng mình bây giờ, đã quá hiểu nhau, để dường như những giận hờn không còn cơ hội chen vào giữa những yêu thương được nữa. Anh chăm sóc em và các con chu đáo, tận tình yêu thương. Anh trân trọng em, trân trọng những sở thích, những đam mê của em. Anh ủng hộ và tạo điều kiện giúp em thật nhiều trong công việc cũng như trong học tập. Em cũng hiểu những cái rất-chướng của anh nên đã biết chấp nhận, chẳng thèm giận dỗi nữa đâu. Cuộc đời có bao lâu, mà không biết vứt bỏ tủn mủn lặt vặt để dành trọn yêu thương cho nhau, phải không anh? Chính sự bao dung của anh đã dạy cho em bài học ấy...
Hôm nay trời lại mưa. Những giọt mưa rơi lách chách trên lá khiến lòng em đằm lắng lại với yêu thương. Em đang đọc lại những bức thư ngày xưa anh viết cho em, những bức thư anh viết vào những lúc nhớ em nhiều nhất, những bức thư bắt đầu bằng tiếng gọi trìu mến: Em thương yêu...

Anh thương yêu!
Hôm nay mùa về, mùa thu của chúng ta đã lại về, em viết cho anh bức thư này để nhắc anh nhớ, rằng em rất yêu anh, yêu anh còn hơn cả những ngày đầu lạ lẫm yêu anh. Và rằng em cảm ơn anh đã đến với em trong cuộc đời này, đã cho em biết thế nào là hạnh phúc.
Ngoài kia trời vẫn đang mưa. Tiếng mưa nhịp nhàng hòa lẫn giọng anh đang vang vang dạy con học Toán ở phòng bên...

Cảm ơn anh, Người-rất-chướng của em!

D của anh.
--------------------

Bài đăng tiêu biểu trong event Mùa Thu - Mùa Se Duyên do Thi Ẩm Lầu tổ chức. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét